Viết nhiều về những thể loại tràn đầy ý nghĩa cũng ngán rồi. Hôm nay mình sẽ review quyển sách thuộc thể loại khá gây tranh cãi: ngôn tình. Nhưng gì thì gì, thể loại nào cũng có quyển dở quyển hay, và nó vẫn tồn tại, tức là nó vẫn được một lượng độc giả đón nhận. Mà lượng đón nhận ngôn tình thì vẫn rất hùng hậu. Cá nhân mình không có ý kiến gì, mỗi người có một sở thích, có một gu đọc riêng. Chỉ là mình nghĩ mấy truyện “xxx” đội lốt “ngôn tình” thì mọi người không nên ủng hộ. Đặc biệt những bạn hay đọc ngôn tình còn rất trẻ. Mình cũng có một thời chìm đắm trong ngôn tình, đó là thời gian mình học cấp ba. Rồi lên Hà Nội học đại học, có cơ hội tiếp xúc với nhiều thể loại sách hơn, mình dần dần đọc ít ngôn tình đi. Nhưng cũng phải nói rằng “ngôn tình” đã mang đến cho mình những khoảng thời gian rất đẹp, có mộng mơ, có ngọt ngào, có day dứt, đặc biệt là những cuốn thanh xuân vườn trường.

“Chết! Sập bẫy rồi!” là cuốn ngôn tình đầu tiên mình đọc, cũng có thể nói có ý nghĩa đặc biệt với mình. Và đến bây giờ, sau khi cũng đọc hòm hòm những quyển ngôn tình khác, nó vẫn là một trong những quyển mình thích nhất. Có thể không nhiều ý nghĩa, nhưng cực kỳ hài hước. Nhắc đến quyển này là muốn cười. Nếu bạn đang buồn rầu, đang chán nản, muốn quên đi sự đời bạc bẽo, quên đi guồng quay học – làm mệt mỏi, thì, cầm ngay cuốn sách này lên, nó dành cho bạn. Và nếu vẫn còn muốn biết rõ hơn nữa, hãy đọc review “Chết! Sập bẫy rồi!” của mình nhé.

Chết sập bẫy rồi
Bìa sách: Chết sập bẫy rồi

Đôi nét tác giả King Kong Barbie:

King Kong Barbie tên thật là Lý Nam, nữ, thuộc cung Ma Kết, là người đại diện tiêu biểu cho những khuyết điểm của chòm sao này. Nhóm máu AB, là người chẳng có ưu điểm nào. Lười, mâu thuẫn, hâm đơ, tự kỷ, bản thân bình thường vẫn sống theo khuôn thước, nhưng vẫn theo đuổi sự tự do không mục đích. Sau khi viết truyện thì càng thấy mình mâu thuẫn, ví dụ như không có áp lực thì không có động lực làm, lúc có áp lực lại chỉ muốn trốn, nói tóm lại, ngoại trừ tính hâm đơ ra thì những thứ khác vô cùng mơ hồ. (Đọc tự giới thiệu đã thấy tác giả mặn quá mặn rồi).

Đôi điều cảm nhận về sách Chết! Sập bẫy rồi:

Mình đọc quyển này cách đây mấy năm rồi, và hôm qua vào thư viện trường, mình tình cờ nhìn thấy em nó trên kệ sách, và mình nghĩ, à tại sao không đọc lại rồi review cho mọi người. Thế là mình mượn về ngay rồi đọc đến bây giờ vừa xong. Mặc dù đọc lại nhưng vẫn cười sằng sặc, ôi trời ơi, nó hài, nó mặn, nó cực kỳ giải trí. Mình chắc chắn tác giả lớn lên cạnh biển, nhiều muối dã man. Đó, nói vậy là biết văn phong hài hước vô đối rồi, mình kiểu người nhạt nhạt nên đọc mấy quyển mặn mặn như này ngưỡng mộ lắm.

Nội dung truyện thì cũng không có gì mới mẻ, thầy giáo học trò, tổng tài nhân viên, nam “phúc hắc” nữ “thỏ non”. Bây giờ thì nhan nhản kiểu truyện thế này. Nhưng quyển này tác giả viết cách đây cũng phải đến chục năm rồi. Truyện viết về nữ chính Tần Khanh – là một cô gái bình thường về mọi mặt, nhan sắc phổ thông, học hành thuộc hàng “vớt vát”, gia cảnh thường thường. Tần Khanh học khoa Tiếng Anh năm cuối, chỉ vì đăng ký môn tự chọn mà sáng lười dậy đi học, nên bị học lại, không cam lòng, vốn dĩ mê đọc tiểu thuyết, cùng với sự cổ vũ nhiệt tình của bạn bè muốn xem “kịch hay”, cô đã dũng cảm đi tỏ tình với thầy giáo với mong muốn thầy rộng lòng cho mình qua môn, thuận lợi tốt nghiệp. Ngờ đâu, thầy giáo của cô là Tống Tử Ngôn – đẹp trai có thừa, giỏi giang thuộc hàng hiếm có, nhưng “không dễ giở trò”. Rồi cứ thế, sau này Tần Khanh lại tình cờ được nhận vào công ty của Tống Tử Ngôn. Bẫy qua bẫy lại, cuối cùng chẳng biết là ai lừa ai.

Một câu chuyện không nhiều drama, không có Tuesday, không ngược tâm, ngược thân, nhưng vẫn cực kỳ thu hút. Một câu chuyện dường như không có nhân vật phản diện, mình thích tất cả các nhân vật luôn. Ai cũng dễ thương theo cách riêng của họ.  Từ những nhân vật phụ của phụ thôi mà cũng hài hước quá chừng. Đọc xong cũng muốn mình bị bẫy như nữ chính, mà bị bẫy thật, nhưng là bị tác giả bẫy, đọc rồi là nhảy hố luôn.

Đầu tiên phải nói đến Tần Khanh. Mình thường thích mấy kiểu nhân vật nữ thông minh, cá tính. Nhưng Tần Khanh là một ngoại lệ. Nói cô ấy ngốc thì cũng không phải, chỉ là suy nghĩ có chút lạ lùng, quái dị. Xong kiểu suy nghĩ rất tưng tửng, lạc quan. Xin trích vài hiểu biết của Tống Tử Ngôn về Tần Khanh: “Em, Tần Khanh, thích màu trắng, vàng nhạt, xanh nhạt. Không thích ăn hoa quả, nhưng ngày nào cũng sẽ ăn hai quả táo, sáng, chiều mỗi buổi một quả. Thích nghe nhạc đang thịnh hành, nhất là Châu Kiệt Luân và Trần Dịch Tấn. Thích ngủ, lười, xem tiểu thuyết và phim. Lúc đọc tiểu thuyết và xem phim thì ghét nhất là bị người khác làm phiền, sau khi xem xong thì rất hăng hái đi làm phiền người khác. Sáng sớm phải có người gọi ba lần mới tỉnh được, tối thì phải giục tới ba lần mới chịu đi ngủ. Gọi điện thoại cho bố mẹ ba ngày một lần, mỗi lần gọi nội dung đúng sự thực chưa lần nào vượt quá ba mươi phần trăm. Thích ăn cay, lúc ăn còn thích uống nhiều nước, vì sợ sẽ nổi mụn trên mặt.”

Tần Khanh là nhân vật duy nhất trong truyện này mình thấy thật nhất, đời nhất. Từ việc là một sinh viên tàng tàng, học một trường cũng tàng tàng, ngoại hình không thể bình thường hơn, gia cảnh cũng quá đỗi phổ thông. Lúc là sinh viên, cô cũng trốn học, chơi game, đọc tiểu thyết, lúc đi làm, cũng vì công việc mà ra sức nịnh nọt Tống Tử Ngôn – là cấp trên của cô. Trong tình cảm, khi yêu rồi, cũng ra sức bám theo Tô Á Văn chẳng màng hình tượng, lúc chia tay cũng suy sụp khóc một dòng sông. Cũng không dễ dàng nhận ra tình cảm của mình, vẫn ngây ngô nghĩ về tình cũ. Nói chung mọi người rất dễ đồng cảm với Tần Khanh.

Chân thật như thế, nhưng mặt khác, cuộc đời của Tần Khanh lại là điều hơi “may mắn” quá. Được “rùa vàng” Tống Tử Ngôn – đẹp trai, có gia thế, thông minh giàu có để ý đến, sau này rước được về làm chồng luôn. Rồi cũng từng yêu Tô Á Văn – cũng đẹp trai, gia cảnh tốt, dịu dàng ấm áp – cuối cùng cũng muốn về bên cô. Có một cô bạn thân “quốc dân”, lúc bình thường thì “ Có à? Tao là hạng người ấy à? Tao có chửi khéo mày sao? Rõ ràng là tao đang chửi thẳng vào mặt mày đấy chứ?” nhưng lúc cần vẫn ủng hộ quyết định của bạn mình: “ Tuy mày với Tô Á Văn đã thành ra thế này, nhưng tao vẫn không thể không trù chúng mày được. Tao trù chúng mày, chỉ một người không cẩn thận thôi thì phải sống với nhau tới bạc đầu.” Còn có một bé Tóc Vàng dễ thương lúc nào cũng sẵn sàng cưu mang, chia sẻ :))) Rồi Băng vệ sinh tỉ tỉ ấm áp thấu hiểu. Còn có gia đình nữa, tuy không giàu có gì, lúc bình thường có thể sồn sồn: “Trách mẹ à? Sao không nói thân mày không có được tinh hoa của mẹ mà lại thô tạp như gương bố mày hả!” rồi có thể sẵn sàng bán con vì tiền chơi mạt chược :)), nhưng lúc Tần Khanh mệt mỏi hoang mang, vẫn có một nơi ấm áp để về, bố mẹ vẫn luôn hiểu và đứng về phía cô. Cuộc đời có vẻ màu hường thật, nhưng không gặp không có nghĩa là không có, biết đâu bạn lại là người may mắn như thế đấy, cứ đi tỏ tình với thầy giáo xem sao!

Nam chính trong truyện này cũng khá đặc trưng rồi, kiểu cái gì cũng có, tiền tài địa vị gia thế đủ cả. Nhiều lúc cảm thấy hơi không hiểu con gái lắm, mà thôi anh có nhiều vậy rồi, khuyết điểm nào cũng có thể bỏ qua. Đặc biệt một điểm mình thích của anh này là mục tiêu rất rõ ràng, biết đấy là người mình cần rồi thì cứ thế tóm lấy thôi, dù phải chịu đựng cái suy nghĩ hơi quái dị của cô, không cần phải môn đăng hộ đối hay xinh đẹp tuyệt vời, ngay cả khi Tần Khanh bỏ đi với Tô Á Văn rồi quay về, anh vẫn chấp nhận tha thứ. Nói chung nhiều lúc anh cứ không nói để Tần Khanh phải suy nghĩ nhiều, nhưng với mình, Tống Tử Ngôn vẫn là hoàn hảo.

Nếu mọi người cần một cái ý nghĩa gì đó mà không đơn thuần chỉ là giải trí, thì đây, một vài suy nghĩ về tình yêu sau khi mình đọc xong truyện này. Đôi khi bạn cứ chạy theo một điều bạn nghĩ là mình muốn, nhưng thực ra, cuối cùng lại không phải là thứ bạn thực sự cần. Giống như Tô Á Văn yêu “tiên nữ ánh trăng” 10 năm, cuối cùng đạt được lại nhận ra Tần Khanh mới thật sự là người anh yêu. Tần Khanh sau khi chia tay vẫn mong một ngày Tô Á Văn quay về, dù từng bị tổn thương nhưng vẫn đinh ninh mình vẫn còn yêu, cuối cùng hóa ra đó chỉ là quá khứ thôi, thời gian có thể thay đổi nhiều điều, kể cả tình yêu. Nhưng không phải ai cũng may mắn nhận ra, nhận ra rồi không phải ai cũng may mắn làm lại, Tần Khanh vẫn còn có Tống Tử Ngôn ở đó chờ cô về, nhưng Tô Á Văn đã không bao giờ còn Tần Khanh nữa.

Còn nhiều điều có thể nói về truyện này lắm, nhưng mình nghĩ nên để mọi người tự cảm nhận. Và không cảm nhận được cũng chẳng sao. Cứ đọc đi, rồi cười cho đời sảng khoái đã. Cứ cười đi, cho đời thêm tươi!

Trích dẫn nổi bật của sách:

1, “Thực ra có nhiều thứ người ta vẫn luôn theo đuổi nhưng lại không phải là thứ mà bản thân người đó muốn.”

2, “Hắn lắc đầu: ‘Không thích ai cả.’

‘Phải thích một người chứ.’

‘Cả hai đều rất thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông minh.’

‘Vậy thầy thích người ngốc sao?’

Hắn nhìn tôi, mỉm cười: ‘Dạng người như em đó.’”

3, “ ‘Thầy, ngay từ lần đầu tiên gặp em đã thích thầy rồi, thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích bờ môi của thầy. Mỗi một câu thầy nói em đều nhớ mãi không quên, nghe được tiếng thầy thôi là đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phát điên lên, rời xa thầy chắc chắn em không thể nào sống được, thầy là lẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sáng đường cho em.’

Nửa đoạn đầu đầy những nỗi chua xót, nửa đoạn sau cop từ trong đơn xin gia nhập Đảng, ý tứ bay loạn xạ, nước miếng bay tung tóe.”

4, “ ‘Tôi thì làm sao?’, giọng nói trầm trầm vang trên đỉnh đầu, Tống Tử Ngôn bưng hai khay thức ăn đặt xuống bàn.

Tội cho thân tôi +1, để trả thù, đã không cho tôi ăn, lại còn mua hai phần cơm!

Hắn chậm rãi ngồi xuống, đẩy một khay sang trước mặt tôi.

Tội cho thân tôi +2, không cho tôi ăn thì thôi, lại còn để thức ăn trước mặt tôi.”

5, “ ‘Bố hiểu rồi, con đang muốn mượn dao giết người’

Tôi đau đớn: ‘Con toàn tâm toàn ý nghĩ cho bố, sao bố lại nghĩ như thế được chứ?’

Bố tôi đáp: ‘Con gái này, cho dù con muốn mượn dao giết người thì cũng nên mượn lấy con dao sắc ấy, con nghĩ đời này bố có thể khiêu khích uy quyền của mẹ con được sao?”

Review by GenBooks.Net – Các thánh copy vui lòng dẫn nguồn đầy đủ.