Cây Cam Ngọt Của Tôi

Review Sách Cây Cam Ngọt Của Tôi – José Mauro De Vasconcelos

Cây cam ngọt của tôi – José Mauro De Vasconcelos – Từ trong trẻo đến lặng buồn.

Mình đã quay trở lại rồi đây, yahhh! Và để theo kịp thời đại, mình sẽ review một cuốn sách gần đây rất nổi tiếng, được Pr rầm rộ trên các mặt trận luôn. Và sau khi đọc xong thì, quả thật là mình thích nó, nó xứng đáng được Pr, xứng đáng được đọc. Không phải quá quá xuất sắc, nhưng mang lại cho mình nhiều cảm xúc. Vui, buồn, day dứt, hoài niệm, giận hờn và tiếc nuối nữa. Chính vì vậy, nó đáng được review quá chứ, cùng khám phá nhé!

Cây Cam Ngọt Của Tôi
Bìa Sách: Cây Cam Ngọt Của Tôi

Đôi nét tác giả

José Maura De Vasconcelos (1920-1984) sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, Brazil. Lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống; nhưng với tài kể truyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời và vốn sống phong phú, José cảm thấy trong mình phải thôi thúc thành nhà văn nên đã bắt đầu sáng tác năm 22 tuổi. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện Cây cam ngọt của tôi. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Ngoài ra, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.

Đôi điều cảm nhận

Cây cam ngọt của tôi kể về Zezé- một cậu bé 5 tuổi sống trong một gia đình nghèo khó có nhiều anh chị em ở Brazil. Đó là hành trình của nỗi đau, của tình yêu thương và hơn hết, của tâm hồn trẻ thơ đơn sơ, giàu trí tưởng tượng nhưng cũng đầy tổn thương. Những câu chuyện xung quanh Zezé, đi học, chuyển nhà, mối quan hệ với gia đình và những người bạn: cây cam ngọt sau vườn và Ông Bồ, một người bằng xương bằng thịt chứ không chỉ trong tưởng tượng của Zezé. Với văn phong trong trẻo dễ chịu, mình bật cười trước những câu hỏi ngây ngô của Zezé, nhíu mày với những trò nghịch ngợm nhưng cũng khóc nhiều vì những tổn thương mà đáng lẽ ra một đứa bé 5 tuổi không và tuyệt đối không thể có.

Điều đầu tiên phải nhắc đến trong cuộc đời Zezé – cái nghèo. Cha cậu bị đuổi việc và đang thất nghiệp, một mình mẹ phải bươn chải nuôi cả gia đình. Giáng sinh là dịp quan trọng, nhưng gia đình Zezé cũng chỉ có bữa cơm đạm bạc mà cũng là do bác Edmundo tặng tiền mới mua được. Niềm ao ước của mọi đứa trẻ trong dịp giáng sinh là quà, nhưng Zezé không có, giày trống trơn. Và nỗi thất vọng khi Zezé dẫn Luis đến chỗ lấy quà tặng miễn phí thì họ đã phát xong, bởi chẳng ai có thời gian đưa chúng đi, và Luis vẫn còn quá nhỏ để đi xa. Mình đã khóc khi Zezé nói với Luis: “Đừng, đừng khóc. Em là vua mà. Cha nói đã đặt tên em là Luís bởi vì đó là tên của một vị vua. Mà vua thì không thể khóc trên phố trước mặt người khác”. Và cũng bởi vì nghèo và nỗi khắc khổ, mà dường như trái tim thiện lương, bao dung của mọi người đã bị che mờ. “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất…” (Nam Cao) Và có lẽ lí do ông Bồ là người giàu có, không phải là đề cao giá trị của đồng tiền( thực ra cao thậtJ) mà sự thật là, khi bạn có tiềm lực bạn mới có thể giúp người khác được.

Đọc tác phẩm này, mình nhớ lại thời trẻ thơ của mình, dù không có những biến cố khủng khiếp như Zezé nhưng từ những suy nghĩ và nhiều tính cách của Zezé giúp mình cảm thông, thấu hiểu và bao dung hơn rất nhiều. Mình biết từ giờ trở đi mình phải đối xử ra sao, phải làm như thế nào với những đứa trẻ mình sẽ gặp trong đời. Zezé tinh nghịch, mà hầu như đứa trẻ nào chẳng nghịch cơ chứ. Mà Zezé lại là con trai, nghịch phá cũng là điều dễ hiểu thôi mà. Đành rằng có những trò đúng là hơi quá thật nhưng cha mẹ Zezé đã thử một lần nói cho cậu biết điều đó là không đúng hay chưa? Và bởi không ai hoàn hảo cả, huống hồ là một đứa trẻ. Nó đơn sơ đấy, ngây ngô đấy, tinh nghịch đấy nhưng mang hoa đến tặng cô giáo vì lọ hoa trên bàn cô luôn trống trơ, nói với cô rằng có bạn còn nghèo hơn em nữa nên cô hãy đưa bánh cho cả bạn đó. Nó yêu Luis, yêu chị Gloria và cố gắng quý mến cả gia đình. Nó hối hận vì đã lỡ nói điều không phải làm cha buồn nên đã đi đánh giày để kiếm tiền mua quà cho ông. Nó luôn nghĩ tội nghiệp cha, vì ông đang thất nghiệp. Nó giàu trí tưởng tượng đến nỗi cây cam ngọt biến thành Bạn Yêu của nó, bao nhiêu trò đi vườn thú, đi Châu Âu, hay qua cả rừng rậm Amazon mà nó nghĩ ra để chơi với Luis.

Ấy thế mà, đổi lại chỉ là những trận đòn thừa sống thiếu chết. Bạo lực không bao giờ là giải pháp của mọi vấn đề. Zezé bị đánh mà đôi lúc còn chẳng biết tại sao.

Nhưng giữa những tổn thương đó, vẫn còn có Gloria luôn dịu dàng bảo bọc, cô Cecilia yêu quý nó, bác Admundo dạy cho nó nhiều điều hay và nhiều từ mới lạ, cây cam nhỏ làm bạn và chia sẻ cùng nó mọi điều. Và hơn cả, ông Bồ, như một người cha thật sự, cho nó biết thế nào là yêu thương, sự trìu mến và ân cần. Nhưng cũng chính những điều ta yêu thương nhất đến rồi đột ngột rời bỏ ta đi lại là đòn đánh ta gục ngã, để ta hiểu thế nào là nỗi đau thực sự.

Một tác phẩm không phải để phân tích mà để cảm nhận. Mình mong tất cả những người làm cha mẹ hoặc sẽ làm cha mẹ hãy đọc tác phẩm này. Để thấu hiểu, để bao dung, để biết rằng cuộc đời thật khốn khổ nếu thiếu đi lòng yêu thương và niềm trắc ẩn.

Trích dẫn nổi bật

1.“Giờ đây tôi đã thực sự biết đau đớn là gì. Đau đớn không phải là bị đánh đến bất tỉnh. Đau đớn không phải là bị một mảnh thuỷ tinh cứa rách chân phải khâu nhiều mũi ở hiệu thuốc. Đau đớn là thế này đây: toàn bộ trái tim tôi nhức nhối, và tôi phải mang nó xuống mồ.”
2. “Không phải giết ông ấy có nghĩa là chộp lấy khẩu súng lục của Buck Jones và bắn bùm! Không cần phải thế. Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.”
3. “‘Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này.’
‘Ai đã ở trên đời, thì tức là người đó xứng đáng được sinh ra con ạ. Con cũng thế.’”
4. “ Tôi vuốt đầu nó, lòng trào dâng xúc động, và lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng đầu nó thật mượt và rằng ngay cả loài dơi cũng thích sự ân cần.”
5. “ Tại sao người ta lại nói cho bọn trẻ biết nhiều chuyện như vậy trong khi chúng còn bé như thế?
Ông Bồ yêu quý của cháu, sự thực là người ta đã cho cháu biết mọi chuyện quá sớm.”

Đọc truyện tại đây: https://thienduongtruyen.com/cay-cam-ngot-cua-toi-1204/

>> LINK MUA SÁCH TẠI TIKI: https://shorten.asia/35JxzkS9

>> LINK MUA SÁCH TẠI FAHASA: https://shorten.asia/855Yajvk

Review by GenBooks.Net – Các thánh copy vui lòng dẫn nguồn đầy đủ.

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *