Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh – Lucy Maud Montgomery – Lãng mạn,ngọt ngào và đầy chất thơ.
Đôi nét về tác giả Lucy Maud Montgomery
Lucy Maud Montgomery (30/01/1874 | 24/4/1942), được biết đến rộng rãi dưới tên L.M. Montgomery. Bà là nhà văn người Canada nổi tiếng với bộ truyện viết về cô bé Anne tóc đỏ (sáu trong số đó đã được dịch ra tiếng Việt). Bà tiếp tục viết 20 cuốn tiểu thuyết cùng với khoảng 500 truyện ngắn và thơ.
“Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh” là tập truyện đầu tiên trong series Anne tóc đỏ, cũng là phần nổi tiếng nhất cho đến nay.
Đôi điều cảm nhận Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh
Đầu tiên phải khen Nhã Nam làm bìa khá bắt mắt, thu hút. Nói chung là khen bìa của sách Nhã Nam thì khen cả ngày không đủ. Design bìa đẹp, sách cũng hay nữa, nên mình cũng hay mua của Nhã Nam. Thường thì mình thích văn phong giản dị, mộc mạc, hoặc là hài hước châm biếm, chứ mình ghét nhất là kiểu viết hoa mỹ tỏ vẻ. Nhưng mà, dù Anne tóc đỏ được viết theo kiểu mỹ miều, thì mình vẫn yêu bởi cái chất thơ, chất nhạc trong từng câu văn. Cũng phải cảm ơn dịch giả vì đọc câu văn rất mượt mà, chau chuốt.
“Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh” kể về Anne-một cô bé mồ côi được hai anh em nhà Cuthbert nhận nuôi. Lúc đầu nhà Cuthbert muốn nhận nuôi một bé trai, nhưng do nhầm lẫn mà Anne được đưa đến. Sau khi cân nhắc và tiếp xúc với Anne, Marilla đã quyết định giữ cô bé ở lại Chái Nhà Xanh để nuôi dưỡng. Câu truyện xoay quanh cuộc sống của Anne ở đảo hoàng tử Edward từ lúc được nhận nuôi đến khi tốt nghiệp trở thành một giáo viên ở đây.
Đọc những phần đầu tiên thú thật là mình không thích Anne cho lắm, nói chi mà nói nhiều quá. Nhiều câu thoại đến cả 2 trang giấy. Nhưng mà càng đọc càng quen, giống như Marilla, Anne không nói nhiều là lại thấy nhớ nhớ. Anne là một cô bé không hoàn hảo, vẫn còn nhiều khuyết điểm. Nhưng cô bé cũng cố gắng hoàn thiện từng ngày. Mình yêu cái trí tưởng tượng không giới hạn; yêu tính thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng; yêu suy nghĩ lạc quan, tích cực; yêu sự chân thành, cách sống tình cảm của Anne.
Mình cũng yêu luôn cái tính mơ mộng, bốc đồng, hay mắc những cái lỗi ngớ ngẩn của cô bé. Anne không ngại thể hiện cảm xúc của mình, mà hầu như lúc nào cũng đưa cảm xúc của mình quá lên một bậc. Anne yêu tha thiết, và ghét cũng tột cùng. Anne yêu đời, lúc nào cũng thấy cuộc sống thú vị. Anne lạc quan đến mức mặc dù cô luôn mắc lỗi ngớ ngẩn thì vẫn tự nhủ rằng, vẫn còn may vì cô chỉ mắc mỗi lỗi một lần thôi, không hề mắc lần thứ hai, nên khi đã mắc hết tất cả các lỗi rồi, cô sẽ hoàn hảo ))) Nghĩ đến Anne, mình yêu đời hơn, rồi bật cười với mấy cái điều ngớ ngẩn như đổ dầu xoa vào làm bánh, bỏ hết tiền tiết kiệm để mua thuốc nhuộm tóc thành màu xanh khủng khiếp, rồi thì bốc đồng đến mức con bạn thách thức đi trên mái nhà là đi luôn dù vẫn nghĩ ngã xuống là đi đời.
Mình là người yêu thiên nhiên cây cỏ, không thích những chốn xô bồ tấp nập. Nên khi đọc truyện này thấy một bầu trời bình yên. Tác giả miêu tả khung cảnh thiên nhiên quá đẹp, quá nên thơ. Mình ước ao được sống trong khung cảnh đó một lần. Anne đúng là may mắn khi được sống trên đảo Hoàng tử Edward và Chái Nhà Xanh. Bất kỳ ai cũng phải yêu những nơi tuyệt đẹp như thế.
Một cuốn sách đề cao trí tưởng tưởng của con người. Đôi khi Anne tưởng tượng quá nhiều đến nỗi mơ mộng, không chú ý đến nững việc đang làm, còn tưởng tượng cả ra khu rừng ma ám nữa. Và đặc biệt là Anne luôn cố cho rằng những điều cô tưởng tưởng là thật. Mình tin rằng, khi còn bé, dù ít dù nhiều, thì ai cũng có những trí tưởng tượng bay bổng như thế. Chỉ là, khi lớn lên, vô tình hay cố ý mà đánh mất đi điều tuyệt vời đó. Đọc để nuôi dưỡng, để thấy sức mạnh của trí tưởng tượng đẹp đẽ cỡ nào.
Đây là một câu truyện nhân văn, từ tình yêu giữa người với người, tình bạn, tình gia đình, tất cả đều long lanh theo cách riêng của nó. Không phải những người quá hoàn hảo, không phải những con người quá tốt, cũng là những con người ngoài kia với những bất toàn khiếm khuyết, nhưng họ vẫn ở đó những lúc cần, vẫn giúp đỡ nhau khi có thể. Tình bạn giữa Anne và Diana chân thành, nồng nhiệt mà thuần khiết. Giữa Gilbert và Anne, không hẳn là tình bạn, mà như đôi bạn cùng tiến khi cạnh tranh nhau vị trí đứng đầu trong lớp. Đọc đến đoạn có hai bé này là thấy buồn cười, dễ thương.
Và điều mình thích nhất trong truyện này, là tình cảm gia đình. Như thế nào là một gia đình? Là người có chung huyết thống ư? Đó chỉ là một kiểu gia đình mà thôi. Bác Matthew như một người cha thật sự, yêu thương lặng thầm, không thể hiện tình cảm nhiều nhưng luôn lắng nghe, thấu hiểu Anne. Mình yêu bác Matthew thật sự, một con người chân thành, mộc mạc đến thế. Rồi bác Marilla, tình yêu đi liền với trách nhiệm, bác nhận nuôi Anne, bác dạy dỗ, lo cho Anne mọi thứ bé cần. Bác yêu, tự hào về Anne như một người con thật sự của mình. Còn Anne, Anne quyết định ở lại Avonlea để chăm sóc bác Marilla mà không đi học dù nhận được học bổng, đó không hẳn là vì lòng biết ơn, mà bởi họ là gia đình của nhau, và họ cần nhau.
Một cuốn truyện đã viết cách đây rất lâu rồi, nhưng đã thể hiện được quá nhiều điều. Không tự nhiên nó vẫn nổi tiếng cho đến giờ này. Mình chắc chắn sẽ còn đọc tiếp các tập sau trong series này, các bạn cũng tìm đọc nhé.
Trích dẫn nổi bật của sách
1, “Niềm vui của công việc đích thực, của khát vọng xứng đáng và tình bạn tâm đầu ý hợp vẫn ở bên cô, không ai có thể cướp đoạt của cô quyền được tưởng tượng hay thế giới mơ mộng lí tưởng của nó. Và luôn luôn có ngã rẽ bên đường.“
2, “Ồ, họ có ý tốt – con biết họ muốn đối xử tốt và tử tế hết mức. Chỉ cần mọi người có ý tốt với mình, mình sẽ không bận tâm nếu họ không thực sự như vậy – bao giờ cũng thế. Họ có nhiều thứ phải lo lắng lắm, bác cũng biết đó. Có người chồng say xỉn ắt phải cố gắng rất nhiều, và sinh đôi đến ba lần liên tiếp cũng phải cố như thế, bác không nghĩ vậy sao? Nhưng con cảm thấy được chắc họ muốn tốt với con.”
3, “Không có gì phải sợ đâu, bác Marilla. Con đang đi trên nóc nhà thì bị ngã. Con nghĩ gót chân con bị bong gân rồi. Nhưng lẽ ra con còn có thể bị gãy cổ ấy chứ, bác Marilla. Chúng ta hãy nhìn vào khía cạnh tốt đẹp của vấn đề đi.”
4, “Nằm liệt giường không dễ chịu gì cho lắm, nhưng nó cũng có mặt tốt, bác Marilla. Bác sẽ khám phá ra mình có biết bao nhiêu bạn. Đấy, ngay cả thầy giám thị Bell cũng đến thăm con, thầy ấy thật sự là người rất tốt.”
5, “Có một chuyện rõ như ban ngày, Anne,” bà Marilla nói, “đó là chuyện con rớt từ mái nhà Barry xuống chẳng ảnh hưởng gì đến cái lưỡi của con hết.”
Review by GenBooks.Net – Các thánh copy vui lòng dẫn nguồn đầy đủ.